Bao lâu tôi còn tiếp tục chạy quanh hỏi rằng: “Bạn có yêu tôi không? Bạn có thực sự yêu tôi không?” thì bấy lâu tôi còn trao tất cả sức mạnh cho tiếng nói của thế gian và nô lệ hoá bản thân mình. Bởi lẽ, thế gian được lấp đầy với những cái “nếu.” Thế gian nói rằng: “Vâng, tôi yêu bạn nếu bạn đẹp, thông minh, và giàu có. Tôi yêu bạn nếu bạn có một nền giáo dục tốt, một công việc tốt, và các mối tương giao tốt. Tôi yêu bạn nếu bạn làm năng suất cao, bán được nhiều, và mua thật nhiều.” Có vô tận những cái “nếu” tiềm ẩn trong tình yêu của thế gian. Những cái “nếu” ấy sẽ nô lệ hoá tôi. Bởi lẽ, tôi không thể đáp ứng thoả đáng cho tất cả những cái “nếu” ấy.
Tình yêu của thế gian luôn và sẽ luôn kèm theo điều kiện. Bao lâu tôi còn tiếp tục tìm kiếm con người thật của mình trong tình yêu có điều kiện của thế gian, bấy lâu tôi sẽ vẫn còn “nghiện” thế gian – cố gắng, thất bại, rồi lại cố gắng. Đó là một thế gian nuôi dưỡng chứng nghiện bởi vì những gì nó cung cấp không thể đáp ứng khát vọng sâu thẳm nhất của trái tim tôi.
– Henri J. M. Nouwen – The Return of the Prodigal Son
– Chuyển ngữ: Lm. Đaminh Trần Thiện Thanh Trà, DCCT