CHÚA GIÊSU GIÁNG SINH
(Suy niệm Lễ Giáng Sinh của Thánh Alfonso)
Biến cố giáng sinh của Đức Kitô mang niềm vui cho toàn thế giới. Ngài là Đấng Cứu Độ được mong đợi từ lâu, là niềm khao khát của mọi dân tộc. Cuối cùng, Ngài đã đến, đã được sinh ra trong hang đá nhỏ bé. Niềm vui lớn lao mà thiên thần loan báo cho các mục đồng cũng là niềm vui của chúng ta, khi nghe rằng: “Ta báo cho các ngươi một tin mừng trọng đại: hôm nay Đấng Cứu Thế đã sinh ra cho các ngươi” (Lc 2,10-11).
Biết bao hoan hỉ trong một vương quốc khi hoàng tử chào đời! Nhưng niềm hoan hỉ của chúng ta còn lớn hơn, khi thấy Con Thiên Chúa từ trời đến, vì lòng thương xót vô biên: “Thiên Chúa ta đầy lòng trắc ẩn, cho Vầng Đông tự chốn cao vời viếng thăm ta” (Lc 1,78). Chúng ta vốn đã hư mất, nhưng Ngài đã đến cứu độ chúng ta: “Vì loài người chúng ta và để cứu độ chúng ta, Ngài đã từ trời xuống thế” (Kinh Tin Kính). Người Mục Tử đã đến, hy sinh mạng sống để cứu đoàn chiên khỏi sự chết: “Tôi chính là Mục Tử nhân lành. Mục Tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên” (Ga 10,11). Chiên Con của Thiên Chúa đến để hiến dâng mình, đem lại ơn cứu độ, trở thành ánh sáng, sự sống và cũng là lương thực của chúng ta trong Bí tích Thánh Thể.
Thánh Maximo bảo rằng, Chúa Giêsu khi giáng sinh đã chọn nằm trong máng cỏ, nơi gia súc ăn, để chúng ta hiểu rằng Ngài làm người để trở thành lương thực của chúng ta. Hằng ngày, qua đôi tay linh mục, Ngài tiếp tục sinh ra trong bí tích Thánh Thể, nơi bàn thờ trở thành máng cỏ, để chúng ta được đón nhận Ngài. Ai muốn được ẵm Hài Nhi trong tay như ông Simeon, hãy nhớ rằng khi rước lễ, chúng ta không chỉ bồng Ngài trên tay mà còn đón Ngài vào lòng. Ngài giáng sinh vì chúng ta, để hiến trọn chính Ngài: “Vì một trẻ thơ đã chào đời để cứu ta, một người con đã được ban tặng cho ta” (Is 9,5).
Lời nguyện:
Ngài từ trời cao ngự xuống trần,
Trong hang đá lạnh, phủ sương băng.
Ôi Chúa Hài Đồng, ôi cao cả,
Rơm rạ thô sơ, rét chạnh lòng.
Ôi Chúa nhân lành, lòng con hỏi:
Sao vì yêu con, chịu khốn cùng?
Ngài, Đấng Tạo Thành cõi nhân gian,
Chăn không đủ ấm, chiếu chẳng êm.
Ôi bé thơ thánh, nguồn yêu mến,
Khó nghèo khắc sâu, một tình xanh.
Lòng con tan chảy khi chiêm ngắm: